Thứ Hai, 26 tháng 4, 2010

Khâm Phục Một Nhân Cách Lớn Khâm Phục Một Nhân Cách Lớn



Lạy Chúa tôi con người không đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trên cao

“Nếu cầu nguyện mà phải đi tù, thì ai bị bắt tôi xin đi tù thay”
Câu nói khảng khái đầy trách nhiệm của Đức TGM Hà Nội Ngô Quang Kiệt với giáo dân Ngài dẫn dắt, không chỉ gây xúc động với người Công Giáo, mà còn khiến cả những người bên ngoài phải tỏ lòng ngưỡng mộ, thán phục bởi sự quả cảm, bất chấp nguy hiểm cùng gắn bó, sát cánh chia sẻ với giáo dân.
Lạy Chúa tôi con người không đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trên cao
Như trong lời bài hát, kẻ viết bài này hoàn toàn không có đạo. Chỉ thấy được ĐTGM Ngô Quang Kiệt qua những gì Ngài nói, và cảm nhận về Ngài bằng tình cảm cá nhân mình, trên những nền tảng đạo đức được tiếp thu, giáo dục từ một môi trường hoàn toàn không tôn giáo.
Vì là kẻ ngoại đạo, nên suy luận rất đỗi bình thường. Đến cái ngày nghe ĐTGM Kiệt nói với giáo dân, tôi ngẩn người suy nghĩ theo lối trần gian. Sao Ngài nói vậy? Nói thế được tình cảm của giáo dân nhưng thế nào cũng bị những kẻ có thế lực thù hận Ngài. Như các quan chức trong nhà nước hay những nhân vật đứng đầu tổ chức nào đó ở Việt Nam sẽ chẳng bao giờ nói câu nào bộc lộ quan điểm chia sẻ của mình đến vậy, tất cả họ sẽ im lặng coi như không biết, không nghe.
Dân chúng không phải là đối tượng để họ phải bộc lộ tình cảm, quan điểm nếu như ảnh hưởng đến vị trí họ nắm giữ. Nhìn bao nhiêu chuyện như ngư dân bị bắn giết, người dân bị lấy đất, hàng đoàn người dân đội nắng mưa, cơm nắm, muối trắng đi đòi công lý ngày lại qua ngày trong hy vọng mịt mù… có vị chức sắc nào lên tiếng chia sẻ với dân trong những cảnh đau lòng đó đâu. Họ còn lo củng cố ghế ngồi vững chắc bằng những lời nói vu vạ, xuyên tạc đám người khốn khổ đó. Phải làm thế họ mới có chắc ngôi vị xa hoa, nhiều bổng lộc, có quyền thế tiếp tục tha hồ hưởng và phán xét người dân đen.
Vậy mà ĐTGM Kiệt lại nói câu nói nặng ngàn cân ấy.
Biết nói vậy sẽ nguy hiểm cho chính bản thân mình, có thể phải ra đi bỏ lại chiếc ghế TGM mà bao nhiêu giám mục khác đang khát khao. Phải chăng giữa lúc phải chọn cái ghế và lòng dân, ĐTGM đã chọn một điều mà không phải cá nhân nào trên cương vị ấy có thể dám chọn?
Thực sự là như thế, bởi trong lúc HĐGM Việt Nam lặng thinh làm ngơ, khiến bao nhiêu con cái Chúa hoang mang, tủi thân như bị bỏ rơi, câu nói Đức Tổng Kiêt như một cơn mưa lớn xuống cánh đồng niềm tin khô hạn trong những ngày cầu nguyện nóng bỏng hôm nào.
Có nhiều người thẫn thờ nghe tin ĐTGM Hà Nội ra đi. Một nhân cách như Ngài quá hiếm hoi và đơn lẻ trong cái xã hội băng hoại từ trên xuống dưới này.
Rồi đây sẽ có ai xắn quần lội nước đi thăm giáo dân trong những ngày lụt lội lạnh giá, sẽ có ai đây đến thăm và ban phước cho những giáo dân đang bị nhà nước chuẩn bị đưa ra tòa khởi tố. Sẽ có ai cam đảm khẳng định quyền con người cho giáo dân với những thế lực đen tối hùng mạnh?
Trong lá thư chúc mừng người thay thế ĐTGM Ngô Quang Kiệt, HĐGMVN bày tỏ sự hân hoan vui mừng trước sự kiện đó, khẳng định rằng: “Một trang sử mới cho Tổng Giáo Phận Hà Nội và Giáo Hội Việt Nam đã được mở ra”. (!?)
Đúng rồi!
Thưa HĐGMVN và bà con Công Giáo, “trang sử mới” tới đây là “trang sử” mà HĐGMVN mở ra sẽ không có những con người có tấm lòng quả cảm, có tấm lòng yêu thương giáo dân, không có vị chủ chăn dám nhận đi tù thay cho giáo dân, không có con người giản dị, nhân hậu như ĐTGM Ngô Quang Kiệt.
Hình ảnh những người giáo dân cầm nến đứng trong đêm đông giá lạnh, mưa dầm hôm nào để đòi công lý - sự thật để đất đai giáo hội không biến thành đất của bọn gian tà chắc chắn là trang sử đáng nhớ nhất của đồng bào Công Giáo trong suốt hơn 60 năm qua ở Việt Nam.
Cho dù bị HĐGM VN làm ngơ không biết, hay sẽ cố quên đi trong thời gian tới để có một trang sử được tô đỏ vẽ vàng thế nào đi nữa. Thì hình ảnh của giáo dân cầm nến và hình ảnh ĐTGM Ngô Quang Kiệt mãi mãi để trong tâm trí nhiều người một trang sử về tinh thần khảng khái bất diệt.
Không ai cướp được chiên của Ngài
Tinh thần và nhân cách của ĐTGM Ngô Quang Kiệt đã khiến bao nhiêu người ngoài Công Giáo chứng kiến trong sự cảm phục, ngưỡng mộ. Sự ra đi của ĐT Kiệt là nỗi xót xa của hàng triệu con người đang khát khao sự thật, công lý hiện diện trên quê hương Việt Nam yêu thương.
Những người ngoại đạo còn như vậy, chắc hẳn trong lòng giáo dân Hà Nội, những người được Đức Ngài chăm sóc, yêu thương còn xót xa, đau đớn đến bội phần. Chắc hẳn trong lòng giáo dân TGP Hà Nội, ĐTGM Ngô Quang Kiệt mãi mãi là vị chủ chăn muôn đời đáng kính nhất.
Trong những ngày chia tay với một nhân cách lớn, một huyền thoại về lòng dũng cảm, bác ái như ĐTGM Ngô Quang Kiệt đang đến rất gần. Đến một cách vội vã bởi những suy tính trần gian hối thúc. Xin cho những người ngoại đạo ngỏ lời chia sẻ chân thành nhất với nỗi bi thương, mất mát bởi biệt ly mà những người anh em thuộc TGP Hà Nội đang đau đáu trong lòng.
Xin cho tình yêu thương, kính trọng của tất cả chúng ta đối với Ngài được tồn tại và thể hiện mãi mãi trong hàng ngày, hàng giờ mà chúng ta đang sống.
Thưa Đức Tổng Giám mục NGÔ QUANG KIỆT
Dù Ngài có phải đi đến bất cứ phương trời góc bể nào, thì Ngài luôn ở trong trái tim chúng tôi, những người bất kể tôn giáo nào biết yêu sự thật, hòa bình và công lý. Tên Ngài xứng đáng được viết hoa, kẻ bằng chữ vàng hơn bất cứ chữ vàng ghi tên ai khác.
Một người ngoại đạo.
Hà Nội, Ngày 25/4/2010
Bằng Phong

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét